Chuyến đi ngắn ngủi 2 ngày một đêm cùng đồng bọn thôi nhưng tui cảm nhận được nhiều điều quý giá tại đây lắm, mảnh đất Tiền Giang. Trước đây tui có vài dịp đi ngang Tiền Giang, nhưng đúng kiểu đi ngang qua thôi vì điểm đến lúc đó là Bến Tre hoặc là Cần Thơ, cũng có thêm đợt được bạn chung phòng ký túc xá rủ về nhưng cũng chưa theo được.
Trước mỗi chuyến đi đến vùng đất mới, bạn thường mong chờ điều gì nhất? Tui thì mong nhất là được ngắm nhiều cảnh đẹp, nhưng nơi đặc trưng tại vùng đó và sẽ lưu giữ nhưng khoảnh khắc đẹp nhất cùng đồng bọn. Mấy đợt đọc sách người ta viết đi du lịch thì nên tìm hiểu văn hoá, con người nơi đó mới là du lịch ý nghĩa nữa nên đâu đó tui cũng mong muốn sẽ có dịp được như vậy.
Và cái gì đến cũng đến. Lần này tui quyết định đi tới Tiền Giang với tâm lý khá rõ ràng từ đầu,… là đi chơi thôi, vì được nghỉ lễ dài ngày, sau những bộn bề công việc cuộc sống, thoát khỏi không khí vội vã của Sài thành thì đi đâu cũng được. Chưa nghĩ được những chuyện “cao xa bên” trên đâu.
Xuất phát lúc 8h kém, gần 10h là 6 chiếc xe bọn tui đã tới địa phận tỉnh Tiền Giang. Lần này tui có dịp chạy xe qua 1 cây cầu tuyệt đẹp là cầu Mỹ Lợi. Chạy xe máy qua cũng hơi ghê, tui hay tưởng tượng là lỡ rớt cái tủm xuống thì sao, nhưng phóng xe thì phải theo xe thôi, tui không có đường lùi.
Điểm dừng chân và “nghỉ dưỡng” đợt này là tại căn nhà của một người anh trong nhóm – anh Thái. Đến nơi, tụi tui vào chào một bác trai, là ông nội của anh Thái. Dự kiến sẽ bỏ lại đồ đạc, nghỉ ngơi xong sẽ đến một vài nơi để tham quan. Một lát sau bà nội của anh Thái dìa. Bà niềm nở chào tụi tui lắm, à lúc đó bà vừa đi chợ về để chuẩn bị “chiêu đãi” cho mấy đứa trẻ tụi tui 1 bữa ngập bụng đấy. Cái bà bảo, tụi con thì cũng là bạn bè thằng Thái, nên gọi bà là nội luôn đi, như vậy là hôm nay nội cho thêm chục đứa cháu. Dạ ok luôn nội nhaa.
Mai viết tiếp. còn quá dài